Được rồi, phần này xong rồi. Ghi chú này xong rồi. Thêm một chút nữa, rồi. Tôi chỉ viết vài ghi chú ngắn gọn dưới ánh sáng rất mờ, nhỏ xíu từ điện thoại, vì nếu không tôi sẽ tỉnh hẳn, tôi sẽ kết nối quá nhiều với thế giới này, và khi đó sẽ rất khó để trò chuyện với họ. Nếu tôi bật máy ghi âm, ánh đèn lớn cũng sẽ bật theo, tôi sẽ bị kéo ngược trở lại với Địa Cầu, và cuộc trò chuyện sẽ chấm dứt. Công việc này thật là khó khăn. Nó khác hẳn, vì đây là cuộc giao tiếp từ cõi cao hơn. Không giống như trước đây, khi tôi nói chuyện với các đệ tử của Thượng Đế, và khi đó có đủ loại ánh sáng, rất sáng. Giờ thì khác, đây là một cấp độ trò chuyện khác, một kết nối khác. Trước đây, khi tôi chỉ đọc sách, kể chuyện cho quý vị nghe, v.v., thì bật đèn lớn sáng rực cũng không sao.
Nhưng bây giờ, nếu muốn có cuộc trò chuyện ở cõi cao hơn, tôi không thể có quá nhiều ánh sáng. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới bật đèn lên để ghi chú điều gì đó, để khỏi quên. Như là có bao nhiêu người từ Địa Cầu chúng ta đang sống với cư dân Mặt Trời trong Mặt Trời, hoặc có bao nhiêu cư dân Mặt Trời đang sống ở đó, thí dụ vậy. Tôi phải ghi lại mấy con số, nếu không sẽ quên mất. Cũng như, cần bao nhiêu năm trên Địa Cầu thì họ mới đạt đến Đẳng cấp Thứ Năm, họ đang ở Đẳng cấp Thứ Tư. Trong Mặt Trời và Mặt Trăng là những Đẳng cấp tương tự, Đẳng cấp Thứ Tư. Nhưng không phải tất cả những người ở Đẳng cấp Thứ Tư cao đều giống nhau, một số ở Đẳng cấp Thứ Tư trung, một số thì ở giữa mức trung và cao của Đẳng cấp Thứ Tư này. Và nếu họ cầu nguyện và khẩn cầu một cách khiêm nhường, một số Minh Sư sẽ đến dạy họ, vì Minh Sư thật sự cư ngụ trong Mặt Trời.
Mặt Trời không giống như chúng ta thấy bề ngoài. Những người sống bên trong Mặt Trời thuộc Đẳng cấp Thứ Tư. Nhưng phần bên ngoài của Mặt Trời là thế giới của “Nam”, nghĩa là Chân Lý. Và Minh Sư sống ở đó. Nơi đó rất đẹp, tuyệt vời, vượt ngoài sức tưởng tượng. Không thể dùng lời lẽ để diễn tả được. Mọi thứ ở đó vượt xa trí tưởng tượng và hiểu biết của con người. Vì vậy, các Minh Sư từ phía bên ngoài của Mặt Trời thỉnh thoảng đến phần lõi bên trong của Mặt Trời để chỉ dạy cư dân ở đó. Và cũng theo lời thỉnh cầu và sự khẩn thiết khiêm nhường của họ, Minh Sư cũng sẽ đến Mặt Trăng, bên trong của Mặt Trăng. Những người bên trong Mặt Trăng thuộc Đẳng cấp Thứ Tư. Nhưng phần bên ngoài của Mặt Trăng khác với phần bên ngoài của Mặt Trời. Thế giới bên ngoài của Mặt Trăng là vô hình, và cư dân ở đó thuộc Đẳng cấp Thứ Ba, không phải Đẳng cấp Thứ Tư.
Cư dân ở Mặt Trăng thuộc Đẳng cấp Thứ Tư, thường thì, như tôi đã nói, họ đến từ một nơi gọi là “thế giới hòa bình”. Nó khác với “thế giới của người hòa bình”, nghe có vẻ giống nhưng thật ra khác nhau. Vì vậy, cư dân Đẳng cấp Thứ Ba ở thế giới bên ngoài của Mặt Trăng, thế giới bên ngoài bao quanh thế giới bên trong, họ thuộc Đẳng cấp Thứ Ba, nhưng họ đang tu hành rất tinh tấn và họ sẽ đạt đến Đẳng cấp Thứ Tư. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ sẽ vào bên trong sống chung với những cư dân trông giống người ở đó. Họ sẽ ở lại bên ngoài, cùng trong thế giới của Mặt Trăng bên ngoài. Lúc đó tôi tiện thể hỏi Mặt Trăng, và Vua Mặt Trăng đã trả lời tôi như vậy. Chỉ một đoạn rất ngắn vì tôi nói chuyện với Mặt Trời nhiều hơn. Mặt Trời là chủ đề chính trong cuộc đối thoại của chúng tôi.
Minh Sư Tối Thượng và linh hồn – linh hồn của tôi – là một, hợp nhất, đồng nhất. Nhưng để làm việc ở Địa Cầu này, trong thế giới vật chất, thì cần có thân thể vật chất và não bộ vật chất, v.v. Vì vậy, Minh Sư hay Thượng Đế không thể thật sự trò chuyện trực tiếp với con người trong thế giới vật chất, nên các Ngài phải sử dụng “văn phòng” này. Tôi gọi thân thể mình là văn phòng của Ba Đấng Quyền Năng Phi Thường, Tối Cao Đã Hợp Nhất. Và bất cứ điều gì đi vào tâm trí đều phải được chuyển dịch sang não bộ, rồi tôi mới có thể nói với quý vị bằng ngôn ngữ của loài người. Tại vì Thượng Đế có thể nói chuyện với con người, nhưng con người không nghe được. Vấn đề là vậy.
Nghe thì có nghe, nhưng không hiểu. Thấy thì có thấy, nhưng chẳng nhận ra. Đó là vấn đề của loài người. Con người cầu nguyện rất nhiều với Thượng Đế, với thiên thần, với Thiên Đàng, nhưng hiếm khi nhận biết được điều Thượng Đế muốn truyền đạt. Đó chính là vấn đề. Những người tu Pháp Môn Quán Âm có thể nghe được Thượng Đế, nhưng không phải mỗi ngày, không phải lúc nào cũng nghe được, dĩ nhiên rồi. Nhưng ít ra, họ có thể nghe được. Khi cầu nguyện, họ có thể nghe được điều Thượng Đế nói, hoặc có thể thấy Thượng Đế hiện ra trong thể nghiệm nội tại của mình, như là Chúa Giê-su hoặc Đức Phật hiện ra trong thể nghiệm nội tại, trả lời một số thắc mắc của họ. Cho nên phần lớn, họ thậm chí không cần đến điều đó. Họ có thể hỏi vị Minh Sư tại thế. Ví dụ như Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư, họ có thể hỏi, và rồi sẽ nhận được câu trả lời tại nhà [họ].
“Vào ngày 22 tháng 6, cô vợ đồng tu cùng tôi bắt đầu giờ thiền định chung toàn cầu tại nhà lúc 9 giờ tối. Bất ngờ, cô ấy đưa cho tôi một món Trang Sức Thiên Đàng, chiếc vòng cổ mang tên “Trung Đạo” mà một người bạn đã nhờ chúng tôi giữ hộ. Sau khi đeo vào, tôi bắt đầu thiền quán Quán Âm ngay. Bỗng nhiên, một lực lượng rất mạnh đưa tôi bay vút vào Vũ Trụ. Tôi thấy Bồ Tát Quán Thế Âm cầm bình cam lồ ở tay trái và một cành liễu ở tay phải, Ngài nhanh chóng và mạnh mẽ rảy nước cam lồ lên người tôi. Lúc đó, tôi nhớ ra rằng Sư Phụ cũng là Quán Thế Âm Bồ Tát và ngay lập tức, Quán Thế Âm Bồ Tát biến thành Sư Phụ.
Tôi đã xin Sư Phụ lời khuyên về việc nên làm gì trước những khó khăn tài chính gần đây của gia đình chúng tôi. Sư Phụ đáp, ‘Đó là thử thách của anh. Một vị Thánh chân chính, dù đến giây phút cuối cùng trước khi lâm chung, vẫn tin tưởng 100% rằng Thượng Đế sẽ ban cho mình sự giúp đỡ và hỗ trợ cần thiết. Khi anh tiến bước về phía trước, sẽ có rất nhiều viên đá nghiệp chướng trên đường đi xuất hiện do nghiệp chướng của anh’.
Tôi hỏi Sư Phụ xem Ngài có thể giúp tôi dẹp bỏ mấy viên đá đó không. Sư Phụ nói, ‘Không, vì đó là bài kiểm tra của anh. Nhưng anh vừa vượt qua một bài kiểm tra gần đây. Mọi thứ sẽ dần cải thiện. Vẫn còn nhiều viên đá nghiệp chướng trên con đường anh đi. Nhưng không sao cả. Tôi sẽ luôn ở bên anh. giúp anh vượt qua tất cả’.
Tôi hỏi Sư Phụ: “Tại sao Ngài luôn cảm thấy gần gũi với con, nhưng con lại cảm thấy mình rất xa cách Ngài?” Sư Phụ nói đó là nghiệp chướng.
Con chân thành cảm tạ Ngài, Sư Phụ Vĩ Đại, đã từ bi chăm sóc và ở bên chúng con. Trong những hoàn cảnh khó khăn nơi trần thế, Sư Phụ vẫn ở đây với đệ tử chúng con và dẫn dắt chúng con vượt qua. Con vô vàn biết ơn Ngài, Sư Phụ. Vũ Phong từ Đài Loan (Formosa)”
Họ thậm chí không cần phải gặp Ngài Thanh Hải [Vô Thượng Sư] để nghe được câu trả lời. Hỏi Minh Sư trong cõi vật chất dễ hơn nhiều so với việc cầu xin Thượng Đế, hay Chúa Giê-su hoặc chư Phật từ cõi Phật A Di Đà, ví dụ vậy, để có được hồi đáp. Bởi vì trong thân thể vật chất, đó là tần số khác, là mức độ trí huệ khác.
Thượng Đế hay Đức Phật vẫn có trả lời, nhưng nhiều người không nghe được, rồi họ đổ lỗi cho Thượng Đế là không nghe họ. Và càng không nghe được Thượng Đế, họ càng không thấy Thượng Đế, không cảm nhận được Thượng Đế, và càng không tin Thượng Đế. Và khi họ không tin Thượng Đế, thì ma vương ở rất gần. Chúng đến nói những điều vớ vẩn hay lời ngọt ngào để gạt người – những người ngây thơ, dễ bị tổn thương – hoặc dụ dỗ họ vào làm việc với chúng, ban cho họ một vài phép màu nhỏ hay thứ gì đó tương tự, chỉ để hối lộ họ.
Sau đó con người sẽ tin ma vương hơn Thượng Đế, vì họ có thể nhìn thấy điều đó. Ma vương gần hơn. Đây là thế giới của ma vương, vua của hoán tưởng. Vì vậy, con người dễ dàng nghiêng về ma vương và tin chúng hơn là Thượng Đế Toàn Năng.
Nhưng đây là bài học, thấy không. Con người muốn đến đây để thử thách sức chịu đựng, lực lượng, và khả năng phục hồi của họ, nhưng rồi họ thất bại thảm hại. Và khi họ quá mệt mỏi hoặc tả tơi trong cõi đời này vì bị lừa dối, bị vu oan, bị hành hạ hàng ngày hoặc rơi vào địa ngục, rồi lại quay về trần thế hoặc lên Thiên Đàng thấp và cứ đi lên đi xuống hoài, cứ xoay vòng như thế, họ quá mệt mỏi, không thể tự mình chiến đấu nữa. Tất cả sự hăng hái và lực lượng từ Thiên Đàng và tất cả niềm tin vào chính mình đều tan biến. Lúc đó họ mới kêu gọi Thượng Đế, gọi Trời, gọi Phật đến giúp họ. Và khi đó, tùy theo mức độ chân thành của lời cầu nguyện, Thượng Đế sẽ phái Con Ngài hoặc Đại diện của Ngài dưới nhiều hình dạng khác nhau, nam hoặc nữ, để cứu giúp những linh hồn này vì họ khẩn thiết cần điều đó.
Một số Minh Sư đến từ các Thiên Đàng cao hơn, cố ý xuống thế giới này để giúp các Minh Sư tại thế vào thời điểm đó, để giúp các Minh Sư thực hiện sứ mệnh, để giải cứu nhiều linh hồn có liên quan đến các Ngài từ trước, từ những kỷ nguyên xa xưa, chẳng hạn, hoặc thậm chí chỉ là một vài kiếp trước, hoặc thậm chí đôi khi trong kiếp này. Vì vậy, hầu hết những người gọi là đệ tử, họ là những linh hồn rất tuyệt vọng. Họ thật sự cần được giúp đỡ. Họ cảm thấy như đang chết đuối hoặc sắp chết. Họ không thể tự giúp mình chiến đấu, học hỏi hay cải thiện bản thân trong thế giới này được nữa. Lúc đó, Minh Sư sẽ đến, theo Lệnh và Tình Thương của Thượng Đế, đi xuống và giải cứu những linh hồn này.
Vì vậy, thông thường, nó sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi đến thời điểm tận thế, thì mức độ khoan hồng sẽ trở nên lớn hơn. Nhưng rồi vào lúc đó, con người không còn nhạy bén về trí huệ và trực giác nữa. Hầu hết họ đã bị nhấn chìm, bị đầu độc, bị tẩy não, bị ô nhiễm bởi hệ thống ma vương trên thế giới này rồi. Và rất khó để Minh Sư đến nói với họ bất cứ điều gì. Họ chỉ không hiểu. Dù chỉ là những lời rất đơn giản, nhỏ nhặt, bình thường, họ cũng không hiểu. Hoặc họ bóp méo nó. Không chỉ không hiểu, mà họ còn xuyên tạc một cách khủng khiếp, khiến người khác càng thêm hoang mang. Và sau đó nếu họ không giết Minh Sư, thì đó đã là một điều may mắn.
Rất khó để dạy con người trên thế giới này, nhất là vào thời kỳ tận thế hiện nay, gần kết thúc rồi. Sư Phụ của Ngài Yogananda Ji, khi từ cõi A-tu-la trở về, đã vượt qua biên giới của cõi A-tu-la, để quay lại gặp đệ tử của Ngài là Paramahansa Yogananda Ji, Ngài đã nói với Yogananda Ji rằng Ngài thích dạy chúng sinh ở cõi A-tu-la hơn vì chúng sinh A-tu-la dễ dạy hơn con người trên Địa Cầu. Điều đó đã được Yogananda Ji ghi lại trong tác phẩm “Tự Truyện Của Một Yogi”. Viết trong sách của Ngài.
Photo Caption: Có Thứ Tốt, Có Thứ Độc Hại, Phải Cảnh Giác